Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

ĐÁNH THỨC CON NGƯỜI PHI THƯỜNG TRONG BẠN

ĐÁNH THỨC CON NGƯỜI PHI THƯỜNG TRONG BẠNhttps://shorten.asia/6N1nsn22

"Vận mệnh cuộc đời tùy thuộc vào ý chí con người...
….Người kiên định tin vào vận mệnh,
kẻ thất thường trông đợi ở vận may."
- BENJAMIN DISRAELI
Tất cả chúng ta đều có ước mơ. Từ trong sâu thẳm tâm hồn, mỗi người chúng ta tin rằng mình có khả năng đặc biệt, rằng mình có khả năng tạo ra sự đổi khác, có thể ảnh hưởng đến người khác bằng những cách rất riêng và có thể biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn. Mỗi nguời đều có tầm nhìn về cuộc sống mà mình hàng ước ao và cảm thấy mình xứng đáng được hưởng.
Tuy nhiên đối với nhiều nguời, những giấc mơ ấy trở nên quá mờ mịt giữa những nỗi thất vọng và vòng quay đều đặn đến tẻ nhạt của cuộc sống thường ngày. Vi thế, họ chẳng còn thiết gắng sức để biến ước mơ thành sự thật. Mơ ước đã bị phí hoài, và theo đó nhiệt tâm lèo lái số phận của chính mình cũng dần nguội lạnh. Rất nhiều nguời đã đánh mất cảm giác chắc chắn, một trong những phẩm chất của nguời chiến thắng.
Đều mà cả cuộc đời tôi theo đuổi chính là làm sống lại những ước mơ và biến chúng thành hiện thực; đồng thời giúp mọi nguời nhớ lại, cũng như biết sử dụng nguồn sức mạnh vô tận đang còn ngủ quên này.
Tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày đã thật sự in dấu trong tâm trí mình. Đó là ngày tôi được sống thật với ước mơ của tôi. Hôm ấy tôi đang bay bằng trực thăng từ một hội nghị thươmg mại ở Los Angeles đến quận Cam để diễn thuyết. Khi ngang qua thành phố Glendale, tôi chợt nhận ra tòa cao ốc quen thuộc, nơi tôi đã từng làm việc ở vị trí nhân viên gác cổng cách đây khoảng mười hai năm. Hồi ấy lúc nào tôi cũng lo sợ không biết chiếc Volkswagen đời 1960 của tôi có đột ngột chết máy trong một cuốc xe 30 phút đến chỗ làm hay không. Cuộc sống của tôi chỉ chuyên chú vào mỗi việc tôi sẽ tổn tại như thế nào... Sợ hãi... Cô độc!
Ngày hôm đó khi đang bay trên bầu trời, tôi đã nghĩ: "Chỉ mới một thập kỷ thôi mà đã có nhiều khác biệt đến thế!". Xưa kia tôi cũng ấp ủ nhiều ước mơ, nhưng vào thời điểm ấy có vẻ như những ước mơ này vẫn còn mờ nhạt lắm. Song giờ đây tôi lại có niềm tin rằng tất cả những sai lầm, thất bại trong quá khứ thực sư đã đặt nền tảng cho nhiều hiểu biết và giúp tôi tạo dựng một cuộc sống mới như tôi đang tận hưởng lúc này.
Tiếp tục bay dọc theo bờ biển, tôi nhìn thấy đàn cá heo đang đùa nghịch cùng sóng nước - cảnh tượng mà vợ tôi, Becky, và tôi trân quý như là món quà đặc biệt của cuộc sống.
Cuối cùng tôi củng đến Irvine. Khi nhìn xuống mặt đất, tôi có chút lo lắng vì đoạn đường đến địa điểm tổ chức hội thảo bị tác nghẽn với những hàng xe nối nhau dài cả cây số. Tôi tự nhủ: "Hy vong sự kiện gì đó sắp diễn ra tối nay sẽ bắt đầu sớm để mọi người còn có thể đến dự buổi diễn thuyết của mình cho kịp giờ".
Ấy vậy mà khi trực thăng hạ dẫn độ cao để đáp xuống, trông thấy hàng ngàn người đang bị lực lượng an ninh chặn lại, thốt nhiên tôi hiểu được vấn đề. Chính những người đến tham dự hội thảo của tôi đã gây ra đám kẹt xe này! Ban đầu chúng tôi dự kiến có khoảng hai ngàn người tham dự, vậy mà hiện có đến hơn bảy ngàn người đang tập trung để bước vào một hội trường chỉ đủ: năm ngàn người! Khi tôi rảo bước từ khu vực máy bay hạ cánh để tiến vào hội trường, hàng trăm người vây quanh tôi, muốn ôm lấy tôi hay chỉ để nói với tôi rằng những điều tôi chia sẻ đã tác động tích cực đến cuộc sống của họ ra sao.
Những câu chuyện của họ quả là đáng kinh ngạc!
Một người mẹ giới thiệu tôi với con trai bà, một cậu bé bị gán cho biệt hiệu “hiếu động thái quá" và "thiếu năng lực tiếp thu". Bằng cách áp dụng những nguyên tắc điều tiết tâm trạng, bà không chỉ giúp con dứt khỏi chứng nghiện thuốc Ritalin" mà sau đó khi hai mẹ con họ chuyển đến sống ở Calıfornia, cậu con trai đã được kiểm tra lại và được đánh giá là có trí thông minh vào bậc thiên tài! Bạn không thể hình dung nét mặt cậu bé rạng ngời như thế nào khi nghe mẹ cậu tâm sự với tôi về kết quả đánh giá mới này.
Rồi một quý ông nói về cách thức tự giải thoát bản thân khỏi mảnh lực của "nàng tiên nâu" nhờ vào nhúng kỹ năng Điều phối Liên hợp Thần kinh.
Một đôi vợ chồng tuổi ngủ tuần, với mười lăm năm chung sống, kể với tôi rằng họ đã cứu đươc cuộc hôn nhân thoát khỏi đổ vỡ nhờ bài học về các quy tác cá nhân.
Một người bán hàng lại tiết lộ với tôi rằng thu nhập hàng tháng của anh ta từ mức 2.000 đô-la đã tăng vợt lên đến hơn 12.000 đô-la chỉ sau 6 tháng, và một doanh nhân đã nâng doanh số của công ty lên thêm hơn 3 triệu đô-la trong vòng 18 tháng nhờ tuân thủ những nguyên tắc cơ bản trong việc đặt ra câu hỏi có chất lượng và quản lý cảm xúc.
Một cô gái trẻ đáng yêu cho tôi xem tấm ảnh trước đây của cô, giờ cô đã giảm đến hơn 20 cân nhờ vận dụng sức mạnh đòn bẩy.
Quả thực tôi thấy cảm động trước tình cảm của mọi người đến mức nghẹn ngào không nói nên lời. Khi nhìn về phía các thính giả và trông thấy năm ngàn guơng mặt tươi cười, vui vẻ, đầy tin yêu, chính vào khoảnh khác ấy tôi nhận ra tôi đang được sống thật với giấc mơ của mình! Thật là một cảm giác tuyệt vời khi biết rằng những kiến thức, chiến lược, triết lý và kỹ năng sống mà tôi tích lũy được đã giúp những nguời ở đây trở nên mạnh mẽ hơn nhằm tự cho phép bản thân tạo nên những đổi thay như họ hàng ao ước! Biết bao hình ảnh và xúc cảm cuồn cuộn trào dâng trong tôi.
Chợt nhớ lại một trải nghiệm chỉ cách đây vài năm, khi tôi vẫn còn độc thân. Ngồi một mình trong căn hộ rộng 130 mét vuông ngay giữa phố biển Venice náo nhiệt của bang California, tôi đã rơi nước mắt khi nghe ca từ của một bản nhạc do Neil Diamond hát: "Tôi vẫn đây, tôi chuyện trò chẳng với ai. Nào có ai lắng nghe tôi, ngay cả chiếc ghế cũng không. Tôi vẫn đây, tôi khóc than; tôi vẫn đây, Tôi nói thế đấy. Tôi lạc lõng, mà thâm chí cũng chẳng rõ vì sao tôi cứ bơ vơ mãi thế nay". Tôi cảm thấy như thể cuộc đời mình chẳng có ý nghĩa gì, tựa hồ mọi hoạt động của thế giới này đều đang chi phối tôi. Cuối cùng tôi phải thốt lên: "Đủ lắm rồi! Mình biết khả năng của mình đâu chỉ có thế này, kể cả về tinh thần, tình cảm và vật chất". Ngay tại thời điểm đó, tội đã đi đến một quyết định lựa chọn sẽ vĩnh viễn làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi quyết định sẽ thay đổi hầu hết mọi khía cạnh cuộc đời mình. Tôi quyết định sẽ chẳng bao giờ bằng lòng với những gì dưới mức tiềm năng của bản thân, Nào có ai đoán truớc chính quyết địn ấy sẽ mang tôi đến khoảnh khắc kỳ diệu như lúc này!.
Tôi đã chia sẻ hết mình trong buổi diễn thuyết đó. Đến khi tôi rời khỏi hội trường, hàng ngàn người tiễn chân tôi tới tận nơi đậu trực thăng. Nói rằng trải nghiệm ấy khiến tôi vô cùng xúc động thì vẫn chưa đủ. Dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt tôi như thay cho lời cảm ơn Đấng Tạo hóa về quà tặng tuyệt diệu này. Khi trực thăng cất cánh và bay lên hòa vào ánh trăng, tôi đã phải cấu vào tay mình để tin rằng đây là sự thật. Có thật đây là tôi, gã đàn ông cách đây tám năm còn sống chật vật, lúc nào cũng cảm thấy chán nản và cô đơn vì không thể làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn? Tôi đấy ư, một gã béo phì, rỗng túi và chưa biết liệu mình có sống nổi không? Nhờ đâu mà một thanh niên chẳng có gì trong tay ngoài tấm bằng trung học như tôi lại có thể tạo ra những thay đổi lớn lao đến vậy?
Câu trả lời thật đơn giản: Tôi đã học cách tập trung sức manh.
Phần đông mọi người không ý thức được về tiềm năng phi thường có thể được đánh thức ngay tức khắc khi biết tập trung mọi nguồn lực mình có vào một lĩnh vực cụ thể. Sự tập trung nếu được kiểm soát tốt sẽ phát huy sức mạnh, giống như tia laser có thể xuyên thủng mọi vật cản. Nói cách khác, khi ta chuyên chú một cách bền bỉ vào việc trau dồi bất kỳ khía cạnh nào, ta sẽ phải hủy được năng lực vô song khiến cho khía cạnh đó trở nên vuợt trội hơn.
Một lý do khiến it ai trong chúng ta đạt được những gì mình mong muốn là bởi vì chúng ta đã không định hướng do vậy mà không huy động được hết sức mạnh của mình. Đa số mọi người chấp nhận "sống mòn", chẳng bao giờ quyết tâm làm chủ bất kỳ điều gì cụ thể. Hầu như những ai vấp phải thất bại trong đời đều là do họ quá chú trọng vào những đều nhỏ nhặt. Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi tin rằng một trong những bài học lớn của cuộc sống là tìm hiểu rõ động cơ nào thôi thúc ta hành động như vậy. Câu trả lời cho vấn đề này vạch ra những nguyên tắc mấu chốt định hình nền văn minh cuộc đời ta.
Suốt cả cuộc đời, tôi chỉ đeo đuổi một mối quan tâm: "Điều gì tạo nên sự khác biệt trong chất lượng cuộc sống con người?". Tại sao những người xuất thân nghèo khó, học hành không đến nơi đến chốn lại có thể khắc phục tất cả những trở ngại đó để vươn đến thành công khiến chúng ta phải thán phục? Ngược lại, vì lẽ gì nhiều người sinh ra trong môi truờng thuận lợi, được ưu đãi với bao nhiêu nguồn lực sẵn có để dẫn tới thành công lại trì trệ, buồn nản và thường sa vào tệ nạn? Điều gì đã biến cách sống của một số người thành tấm gương còn một số khác là lời cảnh báo? Điều bí ấn nào đã giúp cho nhiều người trải nghiệm một cuộc sống sôi nổi, tràn đầy niềm vui và dễ chịu, trong khi những người khác cứ lải nhải mãi điệp khúc: “Đời mình chỉ đến thế thôi sao!"?
Nỗi ám ảnh bao trùm lên tôi khơi nguồn từ những thắc mắc cơ bản như: “Làm sao tôi có thể nhanh chóng kiểm soát được cuộc sống của mình? Hôm nay tôi có thể làm những gi để tạo ra sự thay đổi – qua đó giúp tôi, cũng như mọi người, quyết định vận mệnh của chính bản thân? Tôi có thể mở mang đầu ốc, học hỏi, phát triển và san sẽ vốn sống đó cho người khác bằng cách nào?".
Từ thuở bé, tôi đã tin rằng tất cả chúng ta có mặt trên đời là để góp phần kiến tạo nên điều gì đó rất riêng, và thẳm sâu bên trong mỗi người đều có một năng lực thiên bẩm. Tôi thực sự tin tưởng trong mỗi chúng ta có một con người phi thường đang say ngủ. Mỗi người đều có thực tài, có năng khiếu và có cả một chút khí chất thiên tài chỉ đang chờ được đánh thức. Đó có thể là tài năng nghệ thuật hay âm nhac; cũng có khi là một phương thức tương giao đặc biệt với những người ta yêu thương; hoặc đó có thể là thiên khiếu về buôn bán, với những phát kiến đẩy chúng ta vươn xa trong kinh doanh, cũng như trong nghề nghiệp. Tôi tin rằng Thượng đế không thiên vị một ai. Mỗi người được sinh ra với nét độc đáo riêng, có cơ hội trải nghiệm một cuộc sống trọn vẹn, đủ đầy như nhau. Vì vậy mà từ nhiều năm trước tôi đã quyết định cống hiến cả cuộc đời mình cho điều gì đó có ý nghĩa, sẽ trường tồn theo thời gian, ngay cả sau khi tôi không con hiện hữu.
Tôi viết quyển sách này chỉ với một nguyện vọng: mong sao nó sẽ trở thành một tiếng gọi lay tỉnh, thách thức những ai vẫn còn nhiệt tâm với cuộc sống, giúp họ khai thác nguồn sức mạnh mà Tạo hóa đã ban tăng.
Hãy áp dụng những gì bạn nghiệm ra được vào cuộc sống hàng ngày. Đấy là buớc quan trọng nhất cần thực hiện để đạt được kết quả như mong muốn.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét