MÌNH NÓI GÌ KHI NÓI VỀ HẠNH PHÚC
RỒI CHÚNG TA CÙNG MỈM CƯỜI
Thật buồn cười là với vẻ mặt luôn khổ đăm đăm
nghiêm túc quá mức, mình thường đẩy lùi bất kỳ cuộc trò chuyện nào có ý định
nhen nhóm. Mà thực ra, mình cũng chẳng muốn nói chuyện. Nói một cách chính xác,
thì là mình chán ngán những chuyện small talk xã giao, kiểu như bạn tên gì, bạn
bao nhiêu tuổi, bạn đang làm việc ở đâu, bạn kết hôn hay có người yêu chưa.
Nhưng mình lại mong muốn có những cuộc trò chuyện thực sự, những câu nói sâu
sắc và thấu hiểu, đôi khi không tuân theo bất kỳ trình tự nào. Chúng ta có thể
nói chuyện với nhau mà không cần biết về tên tuổi, nghề nghiệp, trình độ học
vấn, trạng thái hôn nhân và những thứ tương tự như vậy được không ? Bạn có thể
đột nhiên kể cho mình nghe chuyện nhà bạn có một vườn dừa trong đó có một cây
dừa lùn trái rất sai và bạn cực kỳ yêu thích nó. Còn mình có thể kể cho bạn
rằng hồi nhỏ có lần mình đi hái trái rừng ở ngọn đồi gần nhà, thấy những hạt
đen tròn nho nhỏ rơi dưới đất, tưởng chà là, định nhặt lên ăn, đến khi gần đưa
vào miệng thì thấy nó từ từ vỡ vụn ra, mới ngỡ ngàng nhận ra đó là phần dê!
Những câu chuyện không đầu không cuối, có thể ngớ ngẩn buồn cười, có thể triết
lý sâu sắc. Nhưng hơn bất kỳ điều gì khác, minh tin rằng những câu chuyện kể là
thứ kết nối con người với nhau, tạo thành mối dây liên kết giữa những tâm hồn.
Thỉnh thoảng mình rơi vào trạng thái trống rỗng ngồi mở hết tất cả các hộp mail
để xem có ai gửi thư cho mình không. Bật Facebook kiểm tra xem có tin nhắn nào
mới không. Hay vào Viber hoặc WhatsApp để xem có ai nhắn gửi thăm hỏi gì không.
Mình ao ước có một lá thư từ một người bạn cũ, một tin nhắn từ một người bạn
mới. Nhưng chẳng có gì cả, tất thảy chỉ là những tin nhắn quảng cáo, dịch vụ,
sự kiện. Những lúc như vậy, mình có cảm giác như bị cả thế giới bỏ quên, thấy
minh cô độc như một tinh cầu nhỏ bay trong ngân hà. Nhưng cùng một lúc, mình
lại chẳng muốn ra ngoài kia để quăng mình vào các bữa tiệc đông người với âm
nhạc sôi động hay các cuộc ăn nhậu ồn ào. Một mặt mình muốn trốn chạy khỏi thế
giới của sự ầm ĩ, của tiếng cụng ly ồn ã và những con người luôn tiềm ẩn mâu
thuẫn và thù địch. Một mặt mình lại khao khát sự đồng cảm, sự hiểu biết sâu sắc
giữa con người với nhau. Cảm giác như mình là một Robinson tự nguyện, chạy trốn
thế giới loài người, ẩn mình trên hoang đảo, nhưng vẫn không ngừng đi tìm một
Thứ Sáu cho mình. Thứ Sáu ơi anh ở đâu?
Mình bước lên tàu, tìm một chỗ
trống, đặt cái ba lô nặng trĩu lên ghế. Ngồi thở một hồi, mình lấy máy tính
bảng ra, định đọc tiếp quyển ebook còn dang dở. Khuôn mặt mình phản chiếu trên
màn hình điện tử trông nghiêm trọng cứ như sắp đột nhập vào Los Alamos ăn cắp
Công thức chế tạo bom nguyên tử. Mình bật cười, đóng máy lại và nhìn ra xung
quanh. Ngoài kia, sau vịnh biển rộng mở, thương cảng sầm uất đang lùi dần về
phía xa. Chiếc tàu lướt biển phăm phăm cởi Sóng, hướng đến hòn đảo nhỏ bé xinh
đẹp. Tàu khao khát biển, còn mình ngay lúc này thì đang khao khát được trò
chuyện cùng ai đó.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét