AI LẤY MIẾNG PHO MÁT CỦA TÔI
AI LẤY MIẾNG PHO MÁT
CỦA TÔI
Kho Pho Mát ngày ấy...
Đã lâu lắm rồi, ở một vùng đất xa xôi nọ, có bốn nhân vật bé nhỏ sinh sống bằng
cách đi tim những miếng Pho Mát tại một nơi có tên gọi Mê Cung.
Hai trong số đó, Đánh
Hơi và Nhanh Nhẹn, là loài chuột, còn Chậm Chạp và Ù Lì là những người tí hon-
một sinh vật cũng nhỏ như chuột nhưng có hình dạng và cách suy nghi giống như
con người bây giờ vậy. Công việc hàng ngày của họ là đi vào Mê Cung rộng lớn dễ
tìm kiếm những miếng Pho Mát. Với họ, Pho Mát không chỉ là nguồn thức ăn nuôi
sống bản thân mà còn là niềm vui, niềm hạnh phúc.
Hai chú chuột Đánh Hơi
và Nhanh Nhẹn chỉ có bộ não đơn giản của loài gặm nhấm nhưng lại có bản năng
rất nhanh nhạy và chính xác. Như các con chuột khác, chúng đặc biệt rất thích
những miếng Pho Mát cứng khó gặm và thường tập trung đi kiếm loại Pho Mát này.
Trong khi đó, Chậm Chạp và Ù Lì, thường sử dụng trí thông minh vốn có của loài
người, lòng đầy niềm tin và tình cảm, lại thích đi tìm một loại Pho Mát đặc
biệt mà họ tin là sẽ đem lại cho mình sư thành đạt và hạnh phúc. Tuy có những
khác biệt như thế, nhưng bọn họ đều có một điểm chung mỗi sớm tinh mơ, tất cả
đều thức dậy, mặc quần áo thể thao, xỏ giày vào, ra khỏi nhà và chạy đến Mê
Cung để tìm kiếm miếng Pho Mát yêu thích của mình.
Mê Cung giống như một
trận đồ khổng lồ với vô số những lối đi và các căn phòng ngõ ngách. Có nơi chứa
đầy những miếng Pho Mát thơm ngon. Nhưng cũng có nhiều góc trống rỗng tối tăm
và những con đường cụt chẳng dẫn tới đâu. Đó là một nơi rất dễ bị lạc lối. Tuy
vậy, ẩn chứa trong Mê Cung là những bí mật cho một cuộc sống tốt đẹp dành cho
những ai mạnh dạn tìm ra lối đi của riêng mình.
Các chú chuột, Đánh
Hơi và Nhanh Nhẹn, thường sử dụng cách thử thật đơn giản: có - hay - không, để
tìm kiếm những miếng Pho Mát. Đầu tiên, chúng chạy vào một mê lộ, nếu không tìm
thấy gì ở trong đó thì chúng quay trở ra và chạy vào một lỗi khác. Chúng ghi
nhớ những khu vực nào không có Pho Mát và ngay lập tức rẽ sang một con đường
mới.
Đánh Hơi thường dùng
chiếc mũi cực kỳ thính của mình để nhắm đến hướng nào có miếng Pho Mát, còn
Nhanh Nhẹn lại thích cắm đầu chạy thật nhanh. Có lúc chúng bị lạc hướng và va
đầu vào tường. Nhưng không sao cả, chẳng bao lâu sau chúng cũng tìm được lối đi
của mình.
Như các chú chuột, hai
người tí hon - Chậm Chạp và Ù Lì, cũng dùng khả năng tư duy của mình và biết
rút kinh nghiệm từ các sai lầm họ đã trải qua. Tuy nhiên, hầu như họ chỉ đưa
vào bộ não và cảm xúc phức tạp của mình để nghĩ ra toàn là những chuyện rắc rối
trong khi đi tìm Pho Mát. Cũng có khi họ tìm được Pho Mát, nhưng cũng có lúc
niềm tin và cảm xúc con người đã lấn át và chi phối họ, khiến họ nhìn nhận sự
việc thiếu khách quan. Chính điều đó làm cho cuộc sống trong Mê Cung trở nên
phức tạp và càng thêm thách thức.
Nhưng dẫu sao, một
ngày nọ, Đánh Hơi, Nhanh Nhẹn, Chậm Chạp và Ù Lì, bằng cách riêng của mình, đều
tìm thấy điều mà họ tìm kiếm. Ai cũng tìm được loại Pho Mát mình yêu thích tại
Kho Pho Mát P nằm ở cuối mê lộ.
Kể từ đó trở đi, cứ
mỗi sáng các chú chuột và hai người tí hon mặc đồ thể thao vào và chạy một mạch
về hướng Kho Pho Mát P. Chỉ trong vài ngày, cả bốn đều đã có thể tìm cho mình
một con đường riêng để đi đến Kho Pho Mát P nhanh nhất.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn
ngày ngày vẫn dậy sớm chạy vào Mê Cung, theo một lộ trình quen thuộc. Đến nơi,
hai chú cởi giày ra, cột lại với nhau rồi đeo lên cố để có thể nhanh chóng mang
vào khi cần thiết. Xong xuôi đâu vào đấy, bọn chúng bắt đầu đánh chén món Pho
Mát một cách ngon lành.
Thoạt đầu Chậm Chạp và
Ù Lì cũng chạy vào Mê Cung để thưởng thức những miếng Pho Mát tươi mới, thơm
phức đang đợi họ trong kho. Nhưng sau một thời gian, những con người tí hon này
bắt đầu thay đổi. Mỗi ngày Chậm Chạp và Ù Lì lại dậy muộn hơn một chút, mặc
quần áo chậm hơn một chút, và thong thả đi bộ đến Kho Pho Mát P. Có gì mà phải
vôi cơ chứ! Giờ đây họ đã biết những miếng Pho Mát đang ở đầu và con đường nào
sẽ dẫn đến đó rồi mà. Cuộc sống thật bình an!
Họ cũng chẳng bận tâm
gì đến chuyện những miếng Pho Mát đó từ đâu ra hay ai đã để nó ở đó. Họ cứ đinh
ninh rằng những miếng Pho Mát đã và sẽ mãi còn ở đó - không cần phải suy nghĩ
gì thêm.
Ngay khi Chậm Chạp và
Ù Lì đến Kho Pho Mát P vào mỗi buổi sáng như thế, họ cứ rề rà như đang ở nhà
mình vậy. Cả hai treo quần áo lên, cởi giày ra, bắt đầu thưởng thức pho mát.
Tâm trạng họ lúc này thật dễ chịu vì đã tìm thấy những miếng Pho Mát ngon lành.
- Tuyệt thật, - Ù Li nói - ở đây có đủ Pho Mát cho chúng ta ăn suốt cả đời ấy
chú. Chẳng phải lo nghi gì! Sướng thật.
Những người tí hon cảm
thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Cuộc sông của họ giờ đây thật an toàn.
Chẳng bao lâu sau, cả
Chậm Chạp và Ù Lì đều nghĩ rằng những miếng Pho Mát họ tìm thấy ở Kho Pho Mát P
là Pho Mát của riêng họ. Cái kho rộng lớn đến nỗi họ quyết định dời hẳn nhà về
gần đó và bất đầu một cuộc sống mới.
Để làm cho không khí ở kho
Pho Mát này trở nên ấm cúng và thân thuộc như chính ở nhà mình hơn, Chậm Chạp
và Ú Lì trang trí lên những bức tường xung quanh kho Pho Mát các câu châm ngôn,
thậm chí họ còn vẽ cả những bức tranh về những miếng Pho Mát để có thể chiêm
ngưỡng những bức tranh hấp dẫn đó. Một trong số đó là câu: Pho mát là Hạnh
phúc, là Ý nghĩa là của cuộc sống chúng ta.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét