KHÔNG NỖ LỰC ĐỪNG THAM VỌNG
NỖ LỰC, PHẢI TƯƠNG XỨNG VỚI THAM VỌNG
Mỗi con người ai cũng có tham vọng,
đặc biệt là khi còn trẻ.
Nhưng cùng với thời gian, những khó
khăn ngày một nhiều lên, tham vọng của con người dần dần thoái hóa thành quyết
tâm, rồi quyết tâm biến thành an tâm, an tâm biến thành hài lòng, rồi hài lòng
biến thành chẳng còn tâm trạng thay đổi, và rồi bạn bắt đầu chế giễu những
người trẻ tuổi có tham vọng.
Những người bạn tôi kết giao năm đó,
có người bằng tuổi, cũng có những bậc đàn anh hơn tôi rất nhiều tuổi, con cái
họ chỉ nhỏ hơn tôi một chút. Vì thế tôi thường được mời đến làm khách trong
những bữa cơm tại nhà họ, được những đứa trẻ chỉ kém vài tuổi kia gọi bằng chú.
Trong một lần tới chơi nhà như thế,
người chú là tôi đã được tận mắt chứng kiến thế nào là xung đột trong gia đình.
Về chuyện đăng kí nguyện vọng thi đại học, con trai muốn học nhiếp ảnh, nhưng
người cha là một kĩ sư lại khăng khăng ép con thì vào một trường đại học Xây
dựng ở địa phương, tuơng lai còn nối nghiệp cha, ổn định vững chắc, có con trai
ở bên cạnh mình chẳng phải sẽ vui lắm sao. Bữa cơm ngày hôm ấy rất không vui,
người cha thì thao thao bất tuyệt, con trai thì cúi đầu chẳng nói nửa lời, tôi
ngồi bên cạnh mà như ngồi trên đống lửa. Sợ món thịt kho tàu trên bàn ăn mà
nguội đi thì mất ngon, tôi bèn mở lời trước: "Anh à, hãy lắng nghe ý kiến
của cháu nó xem nào. Nãy giờ toàn là anh nói, cháu nó đã nói gì đâu." Nói
rồi tôi liền gấp một miếng thịt kho đặt vào bát của anh, tiện thể gắp một miếng
cho mình, rồi theo đà mà ăn luôn, vị món này quả thật không tồi.
Cậu con trai nói rất đơn giản: “Từ
nhỏ con đã rất thích chụp ảnh, hơn nữa đã từng đạt rất nhiều giải thưởng. Con
tin sau này con sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú, sẽ chụp được những tấm
ảnh đẹp nhất thế giới."
Nghe đến đây, miếng thịt kho tàu
trong miệng tôi bỗng chốc không còn hương vị gì nữa, câu này của cậu ta không
giống lời của một chàng trai mười tám tuổi, mà là của một đứa trẻ mười tuổi,
Quả thật thú vị.
Quả nhiên, cha cậu đáp: "Tuổi
trẻ có tham vọng là chuyện tốt, nhưng bố nói cho con biết, rồi con nhất định sẽ
hối hận."
Nhân lúc người cha nói những lời vô
vị này, tôi tranh thủ ăn nốt miếng thịt, vừa quan sát cậu bé, vừa cố mà nuốt
xuống.
Cha cậu tiếp tục nói: "Ai mà
chưa từng trải qua tuổi trẻ bồng bột này cơ chứ."
Tôi tiếp lời: “Tuổi trẻ chưa chắc đã
bồng bột đâu anh! Tuổi trẻ đâu thể quyết định chỉ số IQ. Nếu cháu nó hối hận,
thì cứ hối hận thôi. Đã lớn bằng ngần này rồi hơn nữa còn rất có chính kiến,
hối hận là chuyện của cháu nó, không hối hận chưa chắc đã tốt hơn, phải
không?"
Người cha gắp miếng thịt, bỏ vào
miệng nuốt chững, xem ra lúc này miếng thịt đối với anh nhạt như nước lã.
Trên đường về nhà, tôi ngắm nhìn sắc
màu đêm Bắc Kinh, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại, nguyên nhân rất giản
đơn: Vậy là đã ở thành phố này mười năm rồi, từ một cậu trai trẻ giờ đây tôi sắp
bước vào độ trung niên, không biết bắt đầu từ khi nào đã đánh mất đi tham vọng,
cũng không biết từ khi nào tôi đã không còn tin vào những người có tham vọng mà
lại cười nhạo họ.
Cùng với tuổi tác ngày một cao,
những tham vọng bướng bĩnh, vĩ đại nhất cũng đã tan thành mây khói rồi sao?
Nghĩ đến đây, lòng tôi bất giác buồn
phiền.
May mắn là sau này tôi được tin cậu bé kia cuối
cùng cũng theo học nhiếp ảnh. Cậu ta giờ đã là sinh viên năm thứ ba, giành được
học bỗng cấp quốc gia, cuộc sống rất tốt.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét