QUẢY GÁNH BĂNG ĐỒNG RA THẾ GIỚI
Link tham khảo giá và mua sách tại đây
LỜI MỞ ĐẦU
60 QUỐC GIA, 1 BÀI HỌC
Có một bài hát tựa đề "Nature
Boy" do Nat King Cole hát từ thời những năm 1948 mà 67 năm sau đó mới có
một người ngồi nghe và thấm thía. Bài hát nói về một cậu bé có cặp mắt buồn
tênh, có vẻ ngoài dường như nhút nhát, nhưng đằng sau cái vỏ bọc rất "nội
tâm" đó thấp thoáng bóng hình của một nhà thông thái. Người ta đồn rằng
cậu bé đã bôn ba khắp chân trời góc bể, kể vô số những câu chuyện hay ho về thế
giới lạ kỳ. Nhưng bài học lớn lao nhất đọng lại sau những chuyến đi dài lại là
bài học tưởng chừng như đơn giản nhất: "Biết yêu thương và được yêu
thương".
Tôi sinh ra ở Việt Nam và cũng như
bao người trẻ khác, đã từng mang trong mình một ước mơ chinh phục thế giới.
Thời còn trẻ ai mà chẳng ăn to nói lớn, máu sôi sùng sục và tim đập như nhạc
phim "Bước nhảy" (), Hai mươi mấy năm sau, vào một đêm mưa gió bão
bùng ở Sài Gòn trên đường Nguyễn Du, nghe anh bạn thân phán một câu “Em bây giờ
là công dân thế giới”. Cái quán nhỏ, gió ồ ồ, còn mình thì tay chân lanh
ngắt...
Cũng từ cái đêm định mệnh đó, cái
đêm mà mở đèn, tắt đèn 20 bận vẫn không ngủ được, tôi bắt đầu ghi lại những câu
chuyện về hành trình bước ra thế giới.
Hai mươi mấy năm, bôn ba làm việc
tại gần 60 quốc gia, làm từ cái chân dọn phòng khách sạn, chạy bàn các kiểu nhà
hàng, cho đến Tổng giám đốc khu vực châu Á, Giám đốc phát triển toàn cầu của
một tập đoàn, tôi vẫn ngỡ ngàng khi được gọi là công dân thế giới. Huênh hoang
một chút thì nói về ly cốc tai trị giá hơn 100 đô tại khách sạn 7 sao Burj Al
Arab. Bề ngoài một chút thì nói về những tấm hình selfie chụp lia lịa trước Kim
Tự Tháp Ai Cập hay khu lăng mộ Taj Mahal. Thế nhưng đằng sau những thước phim
đã làm hậu kỳ rất kỹ ấy, mấy ai biết được sự thật về con đường gian nan để bước
ra thế giới? Nếu thử chơi trò "phút thật lòng, tôi sẽ nói thế này: Tôi đã
từng sợ hãi. Tôi đã từng thiếu hiểu biết. Tôi đã từng sai lầm. Tôi cũng đã từng
có chối bỏ bản thân mình chỉ vì mong muốn được trở thành người khác Công dân
thế giới mà vậy có mất mặt quá không ta?
Hai mươi mấy năm sau, hành trình đi
ra thế giới đối với tôi là hành trình trở về nguồn cội, trở về nghỉ nuôi dưỡng
hạt giống tâm hồn. Đi để học cách yêu thương con người. Đi để biết cái tôi
khổng lồ không là gì trong sư hiện hữu của vũ trụ. Đi để hiểu khái niệm vô cùng
tương đối của được và mất. Đi chỉ để tìm lại chính mình.
Đừng gọi tôi là công dân thế giới!
Bài học lớn lao nhất của tôi cũng chẳng khác Nature Boy la mấy
"biết yêu thương và được yêu
thương. Quyển sách này là một trong những bước đầu tiên để tôi học cách biết
yêu thương, học cách chia sẻ một cách mộc mạc, chân thật, với mong muốn phần
nào giúp các bạn trẻ tự tin bước ra thế giới.
Sài Gòn, 05/09/2015
NGUYỄN PHI VÂN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét