ĐỪNG CHẠY THEO SỐ ĐÔNG
CHƯƠNG Bạn Và Đàn Kiến
Một buổi sáng thứ 7 mưa gió
Lũ kiến quen thuộc trước sân nhà bạn
vẫn hối hả chạy thành một hàng dài. Mang theo những mẩu thức ăn vương vãi trên
đất về tổ. Chúng đã chay cả tiếng đồng hồ. À không. Cả ngày trời. Không phải cả
tháng trời rồi ấy chứ.
Lần xa đây nhất bạn gặp chúng bạn
cũng không nhớ nữa. Chỉ biết là đàn kiến có từ rất lâu. Có chăng là do lần này
bạn để ý hơn so với những lần trước chẳng buồn nhìn.
Bạn còn nhiều mối lo khác quan trọng
hơn là nhìn đàn kiến kia. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay bạn được nghỉ. Bạn
được quyền cho bộ não lang thang. Lần gần nhất bạn dành thời gian cho bản thân
chính xác là thứ 7 tuần trước. Bởi chủ nhật bạn phải hoàn thành cho sếp một số
báo cáo gấp.
Bạn gãi đầu tự hỏi tại sao lũ kiến
này cứ phải chạy theo hàng một cách quy cũ mà không tự tách đàn?
Con nào con nấy đều đi rất đúng hàng
lối và đi một hàng duy nhất. Điều gì khiến cho chúng làm được điều này mà không
cần "nói chuyện" với nhau. Ngoài ra, tại sao chúng phải "chịu
đựng" như vậy? Tại sao chúng không theo đuổi tự do?
Bạn cúi đầu nhìn đàn kiến từ trên
cao. Một sự tự hào ngân lên trong đầu khiến bạn bật cười.
"Đối với đàn kiến nhỏ bé
bất lực kia, mình giống như Chúa Trời!"
Đúng vậy. Chúng chỉ cắm đầu cắm cổ
chạy thành đàn. Có lẽ đàn kiến chẳng bao giờ biết đến sư hiện diện của bạn. Và
càng không nhận thức được sinh tử của chúng nằm trong tay bạn. Bạn chi cần dùng
tay đập xuống đất là nát bét hàng chục con và cả đàn sẽ chạy tán loạn như có
thiên thạch rơi.
Đối với chúng, bạn là Chúa Trời. Bạn
nhìn thấy hết những gì đang diễn ra Nhìn thấy sự "ngu xuân của chúng khi
sinh ra và chỉ biết cắm đầu chạy mỗi ngày đến hết vòng đời. Hết thế hệ này qua
thế hệ khác. Như đã được lập trình trong gen và là bó buộc vĩnh viễn không bao
giờ thoát ra được.
Bạn là Chúa Trời trong thế giới của
đàn kiến. Tất nhiên baạn là một vị Chúa tốt. Bạn sẽ không giết chứng. Nhung bạn
muốn làm một thií nghiệm nho nhỏ.
Tay bạn tiến đến gần hơn đàn kiến và
hai ngón tay của bạn bấu lấy một chú kiến tách ra khỏi đoàn. Bạn nhấc bổng tay
lên rồi búng con kiến này ra khỏi tay bạn, chú kiến bay trong không trung rồi
rơi xuống bãi đất trống cách đàn kiến ban đầu không xa.
Bạn quan sát con kiến.
Nó bò vô hướng một lúc Sau khi cảm
nhận thấy đàn kiến truớc mắt, nó liền quay lại và hòa mình vào dòng chảy. Như
thế có một lực hấp đẫn vô hình hút nó lạt từ đám đông kiến kia. Hoặc nó đã được
lập
trình trong gen từ thuở sơ khai để
nó mãi mãi là một con kiến chạy hăng say với đàn và biến mất trong đó. Bạn
không còn nhận ra con kiến ban đầu nữa. ...
Cuối tuần trôi qua nhanh hơn bạn
nghĩ.
F**L. Lại là thứ hai.
5:45 phút sáng. Tiếng chuông
báo thức quen thuộc vang lên. Mắt nhắm mắt mở lục tìm chiếc iPhone dưới gối,
bạn bấm nút Snooze (ngủ thêm).
Đây đã là buổi sáng thứ 3098 bạn bấm
nút Snooze trong sự khó chịu chỉ để cứu vãn sự thiếu ngủ kinh niên mà bạn vay
từ cái hồi luyện thi đại học cho đến giờ vẫn chưa trà được. Vừa nằm gục xuống
gối cố gắng bấu víu, tiếng chuông lại vang lên lần 2 Rồi Lần thứ 3. Thứ 4…
Đã 6:30 sáng
Bạn nhảy ra khỏi giường rồi ào vào
phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân vì 6:50 phải ra khỏi nhà. Bạn dắt xe ra rồi nổ
máy lên đường chẳng mấy chốc mà hòa mình vào biển xe. Còi inh ỏi, tiếng ồn xe
dường như đã quá quen thuộc đến mức bạn mất cảm giác với nó. Như thể không còn
nghe thấy gì. Bạn không còn kêu gào phàn nàn như trước nữa. Bạn chỉ bết chú ý
tới con đường thẳng mà bạn đang đi, đèn đỏ thứ 3 rẽ phải. Sau đó đi một đoạn rẽ
trái rồi đến chỗ làm. Không cần đến bản đồ. Ngày nào cùng vậy. Hết 35 phút. Cô
hôm lâu hơn nếu tắc đường. ôi nhữnng hôm tắc đường mới thấy cuộc đời hết sức "nhục
nhã”.
Nhìn mọi người xung quanh lái xe
trên đường với vẻ mặt không khác bạn là bao. Họ cũng tất bật và trông bận rộn.
Stress. Dường như tất cả những gì họ quan tâm lúc này là con đường đến nơi họ
làm việc hoặc học tập. Và sau đó là công việc của họ. Bất kể nó là thứ gì. Họ
cũng giống bạn. Cứ đi và đi. Rồi sau đó cứ về và về. Hôm sau gặp lại. Trong
vòng nhiều ngày. Rồi chẳng mấy chốc nhìn lại, đã hàng chục năm.
Bạn ngước nhìn họ-những đồng đội
chung chiến tuyến với bạn- trên cái con đường quen thuộc này như một sự an ủi
nho nhỏ.
Rằng ít ra bạn cũng không cô độc. Ít
ra bạn đang làm cái điều mà tất cả xã hội này đang làm theo. Ít ra việc mà bạn
đang làm hằng ngày dù bạn có ghét cũng chỉ là "tạm thời". Cái sự
"tạm thời" mà bạn đã an ủi trong suốt gần 10 năm và gần như nó chỉ
chấm dứt khi một ông Chúa Trời nào đó giải thoát cho bạn. Hay khi một cục tiền
từ trên trời rơi xuống.
Bạn cần tiền. Bạn cần kinh nghiệm.
Ban cần mối quan hệ. Chưa hết. Bạn đang làm tại một nơi mà "người khác mơ
không được. Cái nơi mà đi cần nói ra người khác sẽ phải né lun. Chỉ có điều, có
điều gì đó sai sai. Rất sai.
Họ-những người lạ đi đường
kia--dường như không có ai trông hạnh phúc. Ít nhất là ở vẻ mặt.
Nếu nó đúng đến mức cả xã hội phải
làm theo, thi tất cả chúng ta phải cảm thấy hạnh phúc Như trong ly thuyết.
Nhưng tại sao chúng ta cứ đi mãi rồi tối lại về tổ. Lặp lại cho đến lúc chết
một cách tự hào.
Như những con kiến.
Cái biển xe inh ỏi ồn ào mà bạn đang
ở chính giữa, nếu nhìn từ trên cao sẽ chỉ như những chấm nhỏ. Chấm nào cũng
giống nhau. Bạn gần như mất hút như con kiến mà bạn thí nghiệm hôm chiều thứ 7.
Hòa mình vào đoàn xe, biến mất trong hàng trăm ngàn nhữmg chuếc xe khác đang
lết trên mặt đường, hay như những con kiến đang lết theo đàn. Mất mình trong số
đông vô hạn.
Bạn không còn là Chúa Trời như bạn
vẫn nghĩ nữa.
Đèn xanh giao thông bật lên. Cả đoàn
xe lũ lượt nổ máy phóng tiếp kéo bạn theo trong đại dương xe-người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét