NHÀ LÃNH ĐẠO KHÔNG CHỨC DANH
MỖI NGUỜI CHÚNG TA SINH RA LÀ MỘT THIÊN TÀI. Đáng buồn
là hầu hết chúng ta đều chết đi như một người trung bình. Tôi hy vọng bạn không
cảm thấy khó chịu khi tôi tiết lộ điều bí mật mà mọi người vẫn giấu kín trong
lòng đó quá sớm, khi chúng ta chỉ vừa mới làm quen với nhau. Nhưng tôi cần phải
thành thật. Và tôi cũng cần nói thật rằng tôi chỉ là một người bình thường, may
mắn học được một số bí mật phi thường đã giúp tôi trở nên siêu thành công trong
kinh doanh và thỏa mãn hoàn toàn trong cuộc sống. Tôi đến đây để chia sẻ với bạn
tất cả những gì tôi khám phá ra trong một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. "Chuyến
đi" của chúng ta sẽ tràn đầy niềm vui và cảm hứng. Những nguyên tắc và
công cụ mà bạn phát hiện được sẽ tự động giúp sự nghiệp của bạn cất cánh và
giúp bạn thể hiện trọn vẹn những khả năng tốt nhất của mình. Nhưng trên hết,
tôi hứa sẽ thật chân thành và thẳng thấn trong câu chuyện của mình.
Vào những năm chập chững bước vào tuổi 20, tôi nhảy từ
công việc này đến công việc khác, sống một cuộc sống không mục đích. Tôi nhạt
nhẽo và không quan tâm bất cứ điều gì. Suốt ngày tôi đắm chìm vào chiếc tivi,
nhồi nhét thức ăn và suy nghĩ những chuyện không đâu-tất cả nhằm tránh né một cảm
giác đau đớn khi nhận ra mình không có tiềm năng gì cả. Vào thời điểm đó, đối với
tôi, công việc chỉ là một phương tiện kiếm tiền chứ không phải một nơi để tôi
thể hiện hết mình. Một công việc không là gì khác hơn một cách thô thiển để
ngày dài trôi qua, chứ không phải một cơ hội tuyệt vời để phát triển và trở
thành một nhân vật thành công như tôi hằng mong muốn. Đi làm chỉ là một cách giết
thời gian, chứ không phải một dịp đặc biệt để tôi có thể giúp những người khác
tỏa sáng xây dựng nột tổ chức tốt hơn chứ không phải một dịp đặc biệt để tôi có
thể giúp những người khác tỏa sáng, xây dựng một tổ chức tốt hơn, và qua đó xây
dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Cuối cùng tôi quyết định nhập ngũ. Dường như đó
là một quyết định đúng đắn có thể giúp tôi cảm thấy mình vẫn còn tồn tại trên đời
và tìm kiếm một trật tự nào đó giữa thế giới hỗn độn này. Tôi được đưa đến cuộc
chiến ở Iraq. Và dù quân đội thật sự đã mang đến một cách sống mới cho tôi,
nhưng nó cũng mang đến những trải nghiệm vẫn còn tiếp tục ám ảnh tôi mãi đến tận
hôm nay. Tôi chứng kiến những người bạn đã từng trải qua những khóa huấn luyện
cơ bản với mình chết trong những trận chiến đẫm máu. Tôi nhìn thấy những người
lính bị thương rất nặng và rên rỉ trong đau đớn cùng cực. Và tôi nhận ra lòng
nhiệt huyết nóng bỏng trước đây trong tôi đang héo dần dần theo thời gian; khi
tôi ngày càng lún sâu vào vũng bùn tuyệt vọng này. Dù may mắn không bị thương
tích thật sự trong chiến tranh, nhưng tôi vẫn trở thành một người lính bị tổn
thương. Và tôi mang những bóng ma chiến trận theo mình đi đến mọi nơi.
Một ngày kia, đột nhiên tôi được lệnh hồi hương. Mọi
chuyện diễn ra chóng vánh. Tôi được đưa lên một chiếc máy bay, bay về nhà, và
sau một vài ngày kiểm tra sức khỏe, tôi được giao lại các thứ giấy tờ. Tôi được
cảm ơn vì đã phục vụ đất nước và mọi người chúc tôi may mắn. Vào một buổi trưa
mùa thu nắng đẹp, tôi dạo bước trên một con phố, và bất chợt đi đến một kết luận
kinh hoàng Tôi lại hoàn toàn cô độc.
Cuộc đấu tranh lớn nhất của tôi là tìm cách hòa nhập lại
với một xã hội đã quên lãng mình. Hàng đêm, tôi không thể ngủ được. Mỗi buổi
sáng, tôi nằm trên giường hàng giờ, cố gắng lấy lại năng lượng để bắt đầu một
ngày mới. Cơ thể tôi đau nhức. Tôi cảm thấy sợ hãi vô cớ và khó hòa hợp được với
bất cứ ai. Những thứ trước đây tôi từng yêu thích giờ trở nên quá vụn vặt và
nhàm chán. Cuộc sống của tôi không còn ý nghĩa hay mục đích gì nữa. Đôi lúc tôi
ước gì mình chết đi. Có lẽ một trong những món quà lớn nhất mà cha mẹ cho tôi
chính là sự đam mê học hỏi, nhất là học qua sách.
Bên trong mỗi cuốn sách là những ý tưởng mà nếu được
biến thành hành động, chúng có thể có quyền năng thay đổi cuộc sống của mỗi con
người. Có lẽ không có gì khôn ngoan bằng việc đầu tư để trở thành một nhà tư
duy giỏi và phát triển một đầu óc mạnh mẽ hơn. Học hỏi không ngừng là một trong
những đặc điểm tiêu biểu của một con người phóng khoáng và đầy năng lực. Và sự
tự học không ngừng là một trong những thủ thuật lớn nhất để tồn tại qua những
lúc biến động. Những người giỏi nhất dường như luôn có những thư viện lớn nhất.
Và như vậy, tôi bắt đầu làm việc tại một nhà sách ở SoHo. Nhưng vì thái độ tiêu
cực và cách cư xử quá tự mãn nên tôi không làm tốt công việc của mình. Tôi thường
xuyên bị quản lý khiển trách và tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ bị sa thải vào một
ngày nào đó. Tôi thường không tập trung, không có tinh thần đội nhóm, và làm việc
dưới mức trung bình. Nhưng tình yêu với sách đã cứu tôi. Trong khi một số người
rời nhà sách tỏ ra không hài lòng với cách làm việc quá tệ của tôi thì một số
khách hàng khác lại tỏ ra thích tôi. Nhờ đó nên tôi được giữ lại, nhưng công việc
của tôi lúc đó chỉ như một sợi chỉ mành treo chuông. Và đã đến lúc mọi chuyện
trở nên tốt đẹp. Một ngày nọ, phép màu xuất hiện. Khi tôi ít mong đợi một điều
tốt đẹp nhất thì một điều tốt đẹp nhất lại đến với tôi. Và trò chơi thay đổi
hoàn toàn. Một người khách lạ đến gặp tôi ở nhà sách. Và những bài học mà ông dạy
tôi trong những lúc gặp nhau ngắn ngủi đã đập vỡ tan mọi giới hạn mà tôi đang
bám víu – mở ra cho tôi một cách làm việc hoàn toàn mới và một cách sống hoàn
toàn mới.
Giờ đây, ở tuổi 29 - giữa những thành công và niểm hứng khởi mà trước
đây tôi chỉ biết mơ đến - tôi hiểu ra rằng những giờ phút khó khăn thật sự khiến
người ta giỏi hơn. Rằng giữa khó khăn luôn luôn có cơ hội. Và rằng mỗi người
chúng ta sinh ra để chiến thắng - trong cả công việc và cuộc sống. Đã đến lúc
tôi nên chia sẻ những gì xảy ra với mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét