TRIẾT LÝ NHÂN SINH CUỘC ĐỜI
Link tham khảo giá và mua sách tại đây
CHƯƠNG I ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT CỦA
MỘT CON NGƯỜI LÀ NỘI TÂM CỦA HỌ
1. HÃY XOÁ BỎ CẢM GIÁC TỰ TI, CỐ
GẮNG SỐNG TRÀN ĐẦY NIỀM TIN
Lisha đến từ bang Arkansas Mỹ, cô
cũng là người duy nhất ở trong thị trấn này được theo học Đại học Harvard.
Trước khi cô chuẩn bị đến Đại học Harvard thì những người ở thị trấn đều rất tự
hào vì cô được theo học ở đây, bản thân cô cũng thấy hạnh phúc vì mình có cơ
hội tuyệt vời như thế này.
Nhưng khi tinh thần hưng phấn chưa
tan thì bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng tồi tệ. Cô sống thật vất vả tại Đại học
Harvard, nghe giảng bài thì không hiểu, nói thì đặc sệt giọng nhà quê, những
chuyện người ta biết cả thì cô chẳng biết tí gì, còn những gì cô biết thì mọi
người lại thấy nực cười. Cô bắt đầu hối hận vì đã đến đây học. Cô vẫn chưa hiểu
tại sao mình phải đến Harvard để chịu nỗi tủi cực này. Hơn nữa cô thấy vô cùng
nhớ nhà. Nơi này chẳng có ai coi trọng cô.
Lisha cảm thấy cô đơn hơn bao giờ
hết, cảm thấy mình là người tự ti nhất Harvard. Trong tình trạng ấy cô phải đi
tư vấn ở Trung tâm tư vấn tâm lý.
Bác sỹ tâm lý đã chẩn đoán như sau:
Cô đã bước qua "giai đoạn mới" của người trưởng thành, nhưng vẫn lưu
luyến với "giai đoạn cũ" trước kia.
Cô không muốn nghĩ cách thích ứng
với những cuộc thách thức, cô đã rụt mình vào một góc, sợ hãi nhìn mọi người
rồi lại than vãn mình thật bất hạnh và chẳng ra gì.
Cô đã tê liệt với thành tích huy
hoàng là có thể vào được trường Đại học Harvard. Bây giờ cô chỉ nhìn thấy những
khó khăn, thất bại trước mắt, không có niềm tin để tạo dựng những huy hoàng của
đời người. Cô đã quen làm con lạc đà trong bầy cừu, cô không cam tâm làm con
cừu non trong bầy lạc đà. Cô đã đối phó với nhu cầu học tập của sinh viên bằng
những phương pháp học tập thời trung học, như vậy hoàn toàn không thích hợp,
nhưng cô vẫn cố ôm lấy những cách này mà không biết phải thay đổi như thế nào?
Bởi vì cô đến từ một vùng quê hẻo lánh, nói năng thì quê mùa, làm việc gì cũng
ngốc nghếch, lúc nào cũng nghĩ rằng mọi người xung quanh đang miệt thị, ruồng
rẩy mình. Cô không ý thức được rằng, chính vì cô quá tự ti nên những người xung
quanh không thể gần gũi và giúp đỡ cô được.
Cô sinh ra và lớn lên ở vùng Trung
Nam Bộ, cô theo học tại Boston, miền biển Đông nên phải đối mặt với sự xung đột
giữa nền văn hoá thành thị với văn hoá nông thôn. Cô không ngờ rằng, Harvard
không những là thiên đường tìm tòi kiến thức mà cũng là lò tôi luyện hòa nhập
văn hóa.
Cô có dáng người nhỏ bé, diện mạo
cũng bình thường, bao nhiêu năm nay chỉ có sự bù đắp duy nhất về tính thần đó
là học hành xuất sắc. Nhưng bây giờ cô đã gặp rất nhiều người xuất sắc đến từ
nhiều vùng đất trên thế giới nên cô không còn ưu thế gì để tự hào.
Bây giờ, diện mạo của cô bình
thường, học lực cũng bình thường, tất cả những điều này đã phá tan tâm lý cân
bằng của cô trong bao nhiêu năm nay, khiến cô lâm vào sự hoang mang, trống
rỗng.
Cô than thở việc mình đến Harvard
học hành là hoàn toàn sai lầm. Nhưng cô quên rằng, bao nhiêu năm qua chính giấc
mộng theo học ở Đại học Harvard đã nâng đỡ tinh thần của cô rất nhiều. Tuy cô
từng chiến thắng rất nhiều đối thủ cạnh tranh để bước vào Đại học Harvard nhưng
với khó khăn trước mắt thì cô đã bị thua bởi tự ti một cách mù quáng.
Cô luôn oán giận mọi người và cũng
nhiếc móc cả bản thân mình. Chẳng trách tại sao cô lại luôn thấy tự ti khi theo
học ở đây. Chỉ khi nào cô thoát khỏi những năm tháng huy hoàng trước kia để dốc
sức bước vào thời kỳ mới thì mới có thể phấn chấn được tinh thần.
Tóm lại, vấn đề của Lisha chính là:
Tâm lý cân bằng trước kia cô đã bị sụp đổ hoàn toàn, cô muốn tạo dựng cân bằng tâm
lý ở Đại học Harvard. Chính vì vậy mà bác sỹ tâm lý đã tư vấn cho cô như sau:
Một là, giúp đỡ cô giải toả được
tinh thần tồi tệ này, điều chỉnh trạng thái tâm lý khiến cô tích cực đối diện
với cuộc sống.
Lisha quá tự ti, điều này cho thấy
cô đã phóng đại nổi đau tinh thần, cô không nhận thấy được giá trị của mình
trong môi trường mới mẻ. Những khó khăn bây giờ là những khó khăn cô chưa từng
gặp phải nên cô có phản ứng như vậy cũng là điều tất nhiên. Cô khó thích ứng
được với môi trường nên thấy lo lắng và tự ti. Bạn sẽ gặp rất nhiều người như
cô ở trường đại học này. Nếu biết được điều đó thì cô sẽ thấy bình thường vì có
"rất nhiều người giống như mình".
Hai là hướng dẫn Lisha chuyển tầm
mắt của những người khác về mình. Cô tự ti vì cô so sánh mình với bạn học, cô
cảm thấy mình chẳng có gì bằng người ta, làm việc gì cũng không được. Do đó, cô
cảm thấy mình là con vịt xấu xí đứng lẫn trong bầy thiên nga xinh đẹp. Trước
khi học đại học, cô học rất giỏi nhưng lên đại học rồi thì điểm của cô chẳng
bao giờ vượt qua 4.
Trước kia mọi người toàn nhờ cô chỉ
bài nhưng bây giờ thì cô lại phải nhờ mọi người. Cô thấy mình chẳng còn gì đáng
tự hào nữa. Trước kia trong mắt thầy cô, cô là một học trò giỏi, nhân vật nổi
danh ở trường được mọi người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ thì cô lại trở thành nhân
vật hết sức tầm thường.
Những chênh lệch tâm lý này khiến
cho cô than vãn việc mình đã đến Harvard học. Cô không ý thức được rằng, chính
cô đã gây ra chênh lệch tâm lý đó. Trước kia cô luôn so bì mình với bạn bè nên
cô mới thấy tự tin và tự trọng, nay cũng vì so sánh mà cô thấy mình tự ti và
đáng thương.
Do vậy, bác sỹ tâm lý đã khuyên cô
cần phải hiểu được môi trường mới mẻ này, học cách so sánh với bản thân chứ
không phải là so sánh với người khác. Nếu nhất định phải so sánh với mọi người
thì cần phải so sánh những mặt mà người ta không bằng mình.
Sau đó, bác sỹ tâm lý còn giúp cô
hành động cụ thể, loại bỏ hết những khó khăn cụ thể trong học tập và lên kế
hoạch học tập thích hợp để khắc phục và cải tiến. Đồng thời bác sỹ đã đề nghị
cô tham gia vào đường dây nóng do các học sinh trong trường lập ra để quen được
nhiều bạn bè mới và giúp đỡ người khác. Điều quan trọng là trong quá trình giúp
đỡ người khác cô đã lấy lại được niềm tin và thấy rằng trường Đại học Havard
rất cần đến cô, cô không còn là người thừa ở trường học này nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét