YÊU
MÌNH TRƯỚC ĐÃ, YÊU ĐỜI ĐỂ SAU
Luật Hấp dẫn đang thiếu một điều gì đó
Để Luật Hấp dẫn hoạt động, bạn phải suy nghĩ tích cực. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng giữ được sự tích cực. Khi biến cố xảy ra, hoặc khi mọi chuyện diễn ra không như ta mong đợi, thì thật khó để duy trì được sự lạc quan.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng tôi là một người lạc quan. Nhưng khi mọi chuyện trở nên khó khăn, tôi lại không còn giữ được sự lạc quan lấn át. Đôi khi, những sự kiện bên ngoài thổi bùng vô số Thay vào đó, tôi để cơn tức giận cơn thịnh nộ trong tôi đến nỗi tôi muốn phá nát mọi thứ trong tầm với. Kết quả là, tâm trí tôi rơi vào một vùng xoáy hỗn loạn, không ngừng lên bổng xuống trầm. Dường như có hai cá thể khác biệt tồn tại song song trong tôi. Những mâu thuẫn trái ngược độ đè nặng lên đời tôi. Tôi cứ thế bước qua những tháng ngày tươi sáng nhất, rồi lại nếm trải những khoảng thời gian tăm tối nhất. Suốt những tháng ngày cùng cực, tôi chẳng thể nhìn thấy mặt tích cực của bất kỳ điều gì. Tôi có xu hướng chấp nhận sự thua cuộc và trút giận lên cuộc đời bằng cách đập phá đồ đạc, nói năng thô lỗ với mọi người và không ngừng rên rỉ rằng sống trên cái cõi đời này sao mà tối tệ đến thế.
Suốt năm cuối đại học, chuyện học hành của tôi sa sút nghiêm trọng khi làm bài tập lớn - bài tập có điểm số chiếm phần trăm không nhỏ trong điểm cuối khóa của tôi. Lúc ấy, nội bộ nhóm có sự chia rẽ nghiêm trọng, mọi người bắt đầu tranh cãi xem mỗi người đóng góp được bao nhiều công sức vào bài tập chung. Tôi đã cố gắng lạc quan và mong rằng đến cuối cùng thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng không - tất cả trở thành một mớ hỗn độn.
Tôi chợt nhận ra có vẻ là Luật Hấp dẫn không phải lúc nào cũng hoạt động. Nhóm của tôi hoàn toàn bị chia rẽ, một người không ngừng tranh cãi về vai trò của từng thành viên và mỗi người bỏ ra bao nhiêu công sức cho công việc chung, trong khi chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp. Mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát, các thành viên bắt đầu ném những lời cay nghiệt vào mặt nhau; và thật không may, chẳng có cách nào để giải quyết vấn đề cả. Bạn tôi, Darryl. và tôi đều thấy rằng tất cả chúng tôi đã không cư xử công bằng với nhau, nhưng chúng tôi còn có thể làm gì đây, ngoài việc nỗ lực chăm chỉ gấp 10 lần hiện tại, với hạn chót lơ lửng trên đầu và rất khó có khả năng đạt được, đặc biệt là với khối công việc khổng lồ còn lại. Chúng tôi bị khuất phục bởi nhận định rằng chúng tôi sẽ thất bại trong việc hoàn thành bài tập này và trượt luôn kỳ thi, và do vậy, chẳng ai trong nhóm có thể tốt nghiệp được. Lúc đó, ai nấy đều cảm thấy như mình đã lãng phí toàn bộ thời gian học đại học.
Tôi đi học đại học vì tôi cảm thấy mình phải làm như vậy. Khi bạn được thuyết phục rằng hãy học đại học nếu bạn muốn có một công việc tốt và một cuộc sống thoải mái - đó là cuộc sống mà tôi đã không có được suốt thời thơ ấu. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, tôi không thật sự muốn học đại học. Tôi không hứng thú với việc này. Tôi luôn biết rằng tôi sẽ chẳng trói buộc bản thân cả đời với một công việc truyền thống đâu. Tôi đi học vì mẹ tôi, hơn là vì bất kỳ điều gì trên đời. Tôi đã chứng kiến mẹ lăn lộn trong suốt cả cuộc đời, và tôi muốn để bà thấy rằng những nỗ lực của bà không phải là vô ích.
Lúc bấy giờ, khi tôi đã đi gắn đến địch, mọi thứ dường như lại bị đẩy ra xa. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ trong đầu lúc đó là sự thất bại này sẽ khiến mẹ tôi suy sup. khiến chính bản thân tôi suy sụp, và toàn bộ tiền của đã đổ vào tấm bằng này đều bị ném qua cửa sổ. Mọi sự hy sinh đổi lấy hai bàn tay trắng. Tôi đã kiệt sức bởi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ rời bỏ trường đại học, rằng tôi chẳng có lý do gì để ở đây cả. Tôi ghét nó, thật không công bằng khi tôi phải chịu đựng ngôi trường này, việc học này. Cơn thịnh nộ trong tôi cần trút lên đầu ai đó, nên tôi đổ lỗi mọi chuyện cho mẹ. Vẫn đầy yêu thương, mę cố thuyết phục tôi ở lại và gắng hết sức có thể, nhưng trong cơn giận dữ, tôi thậm chí còn xung đột với bà gay gắt hơn.
Hết chuyện này đến chuyện khác không ngừng đổ lên đầu tôi và tôi chỉ muốn bỏ mặc mọi thứ sau lưng. Tôi chẳng có lý do gì để sống và chẳng có mục tiêu nào trong đời. Tâm trạng dưới đáy tuyệt vọng này thậm chí còn gợi nhắc lại trong tôi những ký ức tồi tệ nhất – chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến tôi bị thuyết phục rằng đời tôi thế là vứt đi thật rồi. Có mơ ước để làm gì khi mà tôi chẳng thể nào hiện thực hóa được những giấc mơ đó? Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi đã dối gạt và đùa bỡn bản thân khi nghi là mình có thể làm được những việc đao to búa lớn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét